Chữa được bệnh… tôi chữa được cả tính khí của mình

Không chỉ thân thể tôi chuyển biến, mà tính khí cũng đổi thay.
Tôi làm nghề trông trẻ thuê. Công việc thì vất vả, lương lại thấp. Chồng tôi mất sớm vì ung thư phổi, để lại mình tôi xoay xở nuôi con. Một tay tôi gồng gánh cả gia đình – dậy sớm trèo cao, làm đến tối mịt mới về.
Ai thuê gì, tôi cũng làm. Việc chân tay nặng nhọc, chẳng nề hà. Làm mãi như thế, sức khỏe tôi yếu dần. Tôi bị bệnh xoang, đau âm ỉ cả hai bên thái dương. Cơn đau khiến tôi mất ngủ, nhất là vào mùa đông. Ra trạm xá xã khám, bác sĩ bảo muốn khỏi thì phải tiêm thuốc đặc trị nhập từ nước ngoài.
Nhưng thuốc ấy chỉ đỡ được lúc đang tiêm thôi, hết thuốc độ chục ngày sau là lại đau. Chưa dừng lại ở đó, tôi lại bị thêm bệnh dạ dày. Lên xã khám thì bác sĩ bảo tôi bị viêm hành tá tràng. Đau lắm, ăn no cũng đau, mà đói cũng đau. Uống thuốc vào thì đỡ đấy, nhưng được dăm bữa nửa tháng lại tái.
Dù vừa đau vừa mệt, tôi vẫn cố gắng đi làm. Tôi tham công tiếc việc, chỉ mong có tiền trả nợ, nuôi con ăn học. Không dám nghỉ một ngày. Mưa cũng đi, nắng cũng đi. Có bữa tối chín giờ mới về đến nhà. Càng làm, sức khỏe càng giảm sút.
Tôi đi khám tuyến giáp. Bác sĩ ở Hà Nội bảo tôi phải điều trị sớm. Về quê, tôi lại đi làm thuê. Hôm đó, cô chủ nhà bảo:
– Em cũng bị tuyến giáp, em khám rồi. Chị cũng nên đi xem sao.
Nghe lời cô ấy, tôi lên bệnh viện Thái Yên – tuyến Trung ương. Bác sĩ bảo tôi phải tiêm 7 mũi, mỗi mũi 100 nghìn. Tổng cộng 700 nghìn. Mà hồi đó, với tôi, 700 nghìn là một con số quá lớn. Không biết vay ai. Anh em họ hàng đều nghèo, ai cũng khó.
Tôi tính thôi, ráng làm thêm 1–2 tháng nữa để dành rồi đi tiêm. Gom góp mãi, cuối cùng cũng đủ tiền. Tôi đi tiêm. Nhưng trong lúc điều trị, tôi lo lắng đến mất ngủ. Sáng tiêm, tối vẫn đi làm.
Mỗi mũi thuốc tiêm vào rất đau, cực kỳ đau. Tôi không dám nói với bác sĩ là mình hết tiền. Đến mũi thứ sáu, tôi nói:
– Cho chị nợ mũi cuối cùng nhé.
Em ấy đồng ý:
– Khi nào có, chị trả em.
May mắn, sau đó con tôi ra trường, đi làm ổn định. Tôi đến trả nốt số tiền còn lại, thì bác sĩ chỉ cười:
– Thôi chị, không cần trả nữa đâu.
Tôi cảm động lắm. Dù vẫn dúi vào tay em ấy phong bì 500 nghìn rồi ra về.
Nhưng hôm đó, tôi lại thấy mắt mình chảy nước liên tục ở bên phải, cứ như có gì bay vào. Con tôi đưa tôi đi khám. Bác sĩ bảo tôi bị mộng thịt, nếu để lâu sẽ tạo sẹo, sau này chữa không được.
Tôi không muốn mổ. Một hôm đi thể dục, tôi tình cờ thấy một nhóm khoảng 15 người đang ngồi tập ở bãi cỏ. Tôi hỏi:
– Nhà mình đang tập môn gì thế?
Một em trả lời:
– Chúng em đang tập Pháp Luân Công đấy ạ. Bác có muốn thử không?
Lúc ấy tôi cũng chẳng biết là môn gì, nhưng trong tâm lại cảm thấy… muốn tập. Em ấy tặng tôi quyển Chuyển Pháp Luân. Tối con tôi về, tôi đưa cháu xem. Nó bảo:
– Mẹ ơi, mẹ nên tập môn này đi, tốt lắm. Nhiều vấn đề của mẹ sẽ được giải quyết.
Vậy là từ hôm ấy, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Môn này thực sự rất tốt. Sau một thời gian tu, không nhớ rõ là bao lâu, mộng ở mắt tôi… biến mất luôn, từ lúc mới bắt đầu tập.
Trước đây tôi phải đeo kính mới đọc được chữ. Giờ có khi không cần kính vẫn đọc rõ. Dạ dày không còn đau. Xương khớp cũng ổn.
Bướu tuyến giáp thì ổn định hẳn. Tôi sờ không còn thấy cục như trước nữa. Con trai tôi còn nói:
– Mẹ khỏi bệnh tuyến giáp rồi, giờ yên tâm nhé.
Rồi nó đếm trên tay:
– Thứ hai, mẹ không còn khạc nhổ suốt ngày.
– Thứ ba, dạ dày không còn đau.
– Thứ tư, mắt mẹ không phải mổ nữa… bác sĩ trước đây từng bảo nếu không mổ sẽ để lại sẹo, mù luôn đấy.
Không chỉ thân thể tôi chuyển biến, mà tính khí cũng đổi thay. Trước kia tôi hay gắt gỏng, con chưa kịp nói hết câu tôi đã gắt. Trong nhà vì thế mà xảy ra nhiều chuyện không vui. May là con cháu vẫn nhẫn nhịn tôi.
Nhưng khi hiểu ra rồi, tôi quyết sống theo nguyên lý “Chân – Thiện – Nhẫn”. Tự hỏi: “Sao mình lại cáu với con cháu làm gì?”
Tôi còn dặn các cháu:
– Khi nào thấy bà cáu, các con nhớ nhắc bà nhé.
Một lần ngoài vườn, tôi thấy con dâu và ba đứa nhỏ làm rơi vỏ cam, vỏ quất bừa bãi. Tôi nổi cáu. Con dâu bình tĩnh nói:
– Mẹ ơi, mẹ là người tu luyện Pháp Luân Công mà, sao mẹ lại nóng thế?
Tôi chợt tỉnh. Tôi bảo:
– Con ơi, sáng nay mẹ sai rồi. Mẹ chưa làm được Chân – Thiện – Nhẫn. Các con, các cháu cho mẹ xin lỗi nhé.
Con dâu bật cười. Sống với tôi 6 năm, từ ngày tôi tu luyện, gia đình lúc nào cũng vui vẻ. Về quê nội, quê ngoại, các cô chú thiếm đều hỏi:
– Cháu sống với mẹ chồng có được không?
Con dâu tôi cười tươi:
– Nhà cháu lúc nào cũng vui như Tết!
Cháu tôi nghịch ngợm, trước kia tôi hay mắng. Giờ nó làm rơi hộp sữa, tôi chỉ nhẹ nhàng:
– Lần sau con nhớ lấy cẩn thận nhé, vỡ rồi bà phải dọn.
Cháu tròn mắt:
– Ủa, hôm nay không ngờ bà lại nói chuyện nhẹ nhàng thế với con!
Tối về, nó khoe với bố mẹ:
– Bà nội giờ ngoan lắm rồi, không mắng tụi con nữa đâu.
Cả nhà cười. Bố mẹ nó cũng bảo:
– Bà không còn nóng nảy với bố mẹ nữa.
Giờ nhà tôi lúc nào cũng vui vẻ, yên ổn. Dù con cháu có sai, tôi cũng chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở. Tôi nghĩ: mình là người tu luyện, phải sống cho đúng – sống theo “Chân – Thiện – Nhẫn”.
Về quê, ai cũng bảo:
– Trời ơi, sao giờ mày trẻ ra, khỏe ra, trắng ra thế?
Trước kia má tôi nám đen. Vậy mà giờ, sau vài năm tu luyện, da sáng hẳn ra. Mỗi lần có người khen, tôi nhìn lại mình trong gương, thấy vui lắm.
Tôi hay nói với con trai và con dâu:
– Các con cũng nên tu luyện Pháp Luân Công đi. Mẹ thấy tốt quá. Các con bảo mẹ tu, mà các con không tu, mẹ không yên tâm.
Một hôm, tôi đưa quyển sách mỏng giới thiệu về Pháp Luân Công, nói với con:
– Mẹ tặng con quyển sách này. Con đọc đi nhé.
Sau đó, tôi hỏi:
– Con đọc chưa?
Nó bảo:
– Con đọc xong rồi mẹ ạ. Mẹ cho con mua quyển dày hơn đi.
Quyển đó là Chuyển Pháp Luân.
Giờ đây, nhờ nỗ lực bản thân và sự đồng hành của con trai, con tôi đã thành đạt, có sự nghiệp ổn định. Gia đình tôi êm ấm, hạnh phúc.
Khai Tâm biên tập
Bạn nghĩ thế nào về bài viết này






