Giữa muôn lỗi lầm, người biết thương là người đã bước gần đến sự bình yên

Tháng 7 15, 2025 - 18:00
 0  2
Giữa muôn lỗi lầm, người biết thương là người đã bước gần đến sự bình yên

Tuổi già, cái tuổi của sự ‘đổi tính’, cái tuổi rất cần được thương hơn bao giờ hết. Nhưng mấy ai sẽ ‘biết thương’, mấy ai sẽ hiểu được để thốt ra câu nói: “bị mắng mà vẫn phải thương”?

Khi một người ‘biết thương’

Trưa ấy, trong căn bếp nhỏ, bà ngoại lại gắt lên:

“Ăn có cái tô cũng không chịu rửa, sắp lấy chồng được rồi mà không biết làm gì hết, không biết mẹ mày dạy con kiểu gì.”

Tiếng quát làm bé Linh giật mình, mắt nó rưng rưng, rồi vùng vằng cãi lại:

“Mẹ con có làm gì sai đâu, ngoại lúc nào cũng mắng với la, chẳng phải ngoại chê con rửa không đúng ý, sợ làm lộn xộn bếp nên không cho đụng vô!”

Mẹ Linh từ phòng bước ra, nhẹ giọng bảo con:

“Con, đừng hỗn với bà. Dù bà có nói nặng, cũng đừng cãi lại.”

Linh phân bua: “chúng ta làm gì cũng không vừa ý ngoại nên không cho làm chứ con có làm biếng đâu, mà ngoại cứ nói oan cho con không làm gì còn mắng luôn mẹ”, rồi quay đi, tức tưởi.

Còn bà thì hậm hực rửa chén mạnh tay, tiếng va chạm loảng xoảng như phản đối tất cả.

Mẹ Linh rót ly nước, ngồi xuống cạnh con:

“Bà làm hết mọi việc, không cho ai đụng tay vì sợ người khác làm không đúng. Mà bà thì đã lớn tuổi, nhiều khi mệt mỏi, nên dễ cáu. Mình là con cháu, nên học cách thương bà, hiểu bà, thay vì giận bà vì vài câu nói trong lúc bực dọc.”

Linh im lặng, mắt nhìn sang phía bà: tấm lưng còng, mái tóc bạc, gương mặt hằn những vết nhăn, đôi tay sạm màu thời gian vẫn lúi húi bên chậu bát. Hình như nó đã không để ý: khi cả nhà còn ngủ, bà đã dậy nấu bữa sáng; khi trời nắng chang chang, bà vẫn đội nón tưới rau ngoài sân. Và hình như, từ lâu lắm rồi, chưa ai ngồi xuống hỏi bà: “Bà có mệt không?”

Giữa muôn lỗi lầm, người biết thương là người đã bước gần đến sự bình yên

Buổi chiều hôm ấy, Linh mang cho bà ly nước mát. Nó lí nhí: “Ngoại, ngoại cho con xin lỗi, để mai con phụ ngoại lau nhà nha.”

Bà không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Nhưng trong đôi mắt đã mờ đục kia, ánh lên một nụ cười không lời.

Bởi lẽ, khi ta còn có thể yêu thương, thì hãy yêu thương. Khi ta còn có thể nhẫn nại, thì hãy nhẫn nại. Những người già không cần con cháu làm thật giỏi, chỉ cần được con cháu bên cạnh chịu lắng nghe, chịu hiểu, chịu thương cái sự “đổi tính” của tuổi già.

Và khi một người ‘biết thương’ là người đã bước gần đến sự bình yên, bình yên cho gia đình, bình yên cho tâm hồn.

Giữa muôn lỗi lầm, người biết thương là người đã bước gần đến sự bình yên

Mỹ Mỹ

Bạn nghĩ thế nào về bài viết này

Thích Thích 0
Không thích Không thích 0
Yêu Yêu 0
Hài hước Hài hước 0
Bực bội Bực bội 0
Buồn Buồn 0
Lạ đời Lạ đời 0
24htaiwan Chúng Tôi lược dịch và tổng hợp những thông tin trên mạng , đôi khi sẽ sao chép những thông tin hữu ích cho người Việt tại Đài Loan . Mọi ý kiến về bản quyền vui lòng nhắn tin cho chúng tôi , chúng tôi sẽ xử lý trong vòng 24h .