Tấm Di Ảnh

Căn nhà nhỏ ở vùng quê Nghệ An giờ đây lặng lẽ đến nao lòng. Ba đứa trẻ, đứa lớn nhất mới tám tuổi, đứa nhỏ nhất còn chưa tròn ba, lặng lẽ ngồi bên tấm di ảnh của mẹ. Trong đôi mắt trong veo ấy, hình ảnh mẹ – chị Nguyễn Thị Lý, 33 tuổi – vẫn hiện lên rõ nét, nhưng giờ đây chỉ còn là một nụ cười bất động trên khung ảnh gỗ cũ kỹ.
- Chuyện tình người: Mẹ nuôi và đứa con bại liệt bị bỏ rơi
-
Tiếng gọi Mẹ: Hành trình từ nỗi đau đến tình yêu vô điều kiện
Ngày xưa, căn nhà này từng rộn rã tiếng cười. Chị Lý, với tình yêu thương vô bờ, luôn ôm ấp các con sau mỗi ngày làm việc vất vả. Tiếng cười trẻ thơ hòa cùng giọng hát ru của mẹ tạo nên một mái ấm giản dị mà trọn vẹn. Chị tin rằng, dù cuộc sống còn nhiều gian nan, chỉ cần có các con, mọi thứ đều trở nên xứng đáng. Nhưng hạnh phúc ấy mong manh như sương sớm – đã tan biến sau một đêm định mệnh.
Ngày 24 tháng 12 năm 2022, người chồng mà chị từng tin tưởng trở về trong cơn say. Trong cơn cuồng nộ, anh ta ra tay tàn nhẫn, biến chị – từ một người mẹ khỏe mạnh – thành một cơ thể bất động, chỉ còn hơi thở yếu ớt níu giữ sự sống. Từ đó, suốt hai năm dài, chị nằm đó, giữa lằn ranh mong manh của sự sống và cái chết, âm thầm chịu đựng nỗi đau không lời. Các con chị – những tâm hồn non nớt – ngày ngày quấn quýt bên giường mẹ. Chúng nắm lấy tay chị, thì thầm những câu chuyện trẻ thơ, như thể hy vọng một phép màu sẽ đánh thức mẹ dậy.
Ai chứng kiến cảnh ấy cũng không cầm được nước mắt. Đôi mắt chị, dù không còn cử động, dường như vẫn ánh lên tình yêu vô hạn dành cho các con. Chị cố gắng, bằng tất cả bản năng của một người mẹ, để ở lại bên chúng. Nhưng số phận nghiệt ngã đã không cho chị thêm cơ hội. Ngày chị trút hơi thở cuối cùng, ba đứa trẻ ngơ ngác bên mẹ, chẳng thể hiểu rằng từ nay, chúng đã vĩnh viễn mất đi vòng tay ấm áp ấy.
Giờ đây, trong căn nhà nhỏ, chỉ còn tấm di ảnh lặng lẽ dõi theo ba đứa trẻ. Chúng còn quá nhỏ để hiểu hết nỗi đau mất mẹ, nhưng vẫn thường ngồi trước ảnh, kể cho mẹ nghe những câu chuyện vụn vặt trong ngày. Chúng không còn được ôm mẹ, không còn được nghe mẹ hát ru, nhưng tình yêu của mẹ – như một ngọn lửa bất diệt – vẫn âm thầm sưởi ấm trái tim chúng.
Ở một nơi nào đó, có lẽ chị Lý đã thoát khỏi những tháng ngày đau đớn. Chị mỉm cười, dõi theo các con lớn lên, mang theo ký ức về một người mẹ đã yêu thương chúng hơn cả cuộc đời mình. Còn người chồng – kẻ đã phá tan mái ấm ấy – đang phải trả giá cho tội lỗi của mình. Nhưng cái giá ấy chẳng thể nào bù đắp được nỗi đau mà các con chị phải gánh chịu.
Câu chuyện khép lại, nhưng nỗi day dứt vẫn còn mãi. Ba đứa trẻ, với tấm di ảnh làm bạn, sẽ lớn lên trong ký ức về mẹ, trong tình yêu thương không bao giờ phai nhạt, và trong niềm hy vọng rằng một ngày nào đó, chúng sẽ tìm thấy ánh sáng giữa bóng tối của mất mát.
Khai Tâm biên tập (Dựa trên câu chuyện có thật: Nguồn)
Bạn nghĩ thế nào về bài viết này






