Bệnh tật không thể giam cầm một tâm hồn có niềm tin

Đời người, ai rồi cũng có lúc phải đối diện với bệnh tật, với những cơn đau tưởng chừng bất lực. Lúc ấy, điều nâng ta dậy không chỉ là thuốc men hay sức vóc, mà chính là niềm tin còn giữ lại trong tâm. Thân thể có thể suy kiệt, nhưng nếu lòng người chưa tắt hy vọng, thì vẫn còn con đường để bước tiếp.
Câu chuyện của ông Thạch Phúc (hóa danh), một cựu binh Trung Quốc từng trải qua chiến tranh khốc liệt, những năm tháng bệnh tật tưởng như tận cùng, rồi tìm được lối thoát cho đời mình, có lẽ sẽ khiến bạn lắng lại để suy ngẫm.
Ông Thạch Phúc nhập ngũ vào quân đội Trung Quốc năm 1976 và được cử ra chiến trường khi chiến tranh Trung – Việt nổ ra năm 1979. Trong cuộc chiến này, ông ba lần bị thương. Sau hàng loạt ca phẫu thuật trong hai năm, ông bị tàn tật, gần như mù và mất hầu hết thính lực. Ông thường xuyên ngất xỉu, tinh thần không tỉnh táo. Năm 1985, ông được xếp vào thương binh hạng 1 và giải ngũ.
Cuộc sống sau đó rơi vào bế tắc. Vợ ông trở thành hộ lý chăm sóc chồng, luôn khích lệ ông đừng buông bỏ niềm tin, nếu không vì bản thân thì cũng vì gia đình. Nhờ vậy, ông vẫn nuôi hy vọng, dù như đang sống trong địa ngục suốt những năm 1980.
Thế nhưng “họa vô đơn chí”, gánh nặng quá lớn khiến người vợ tần tảo của ông lại sinh bệnh nặng: thấp khớp, viêm dạ dày – ruột, thoát vị đĩa đệm… Nhiều khi bà chỉ có thể nằm bẹp trên giường, phải nhờ con cái chăm sóc.
Càng tồi tệ hơn, da trên các ngón tay ông đột nhiên khô nứt, máu rỉ ra từ các vết nứt, móng tay bong tróc. Ông thử đủ cả Tây y lẫn Trung y nhưng không cải thiện. Tình trạng ấy kéo dài cả năm trời.
Kinh tế ngày một kiệt quệ, ông không thể trang trải chi phí sinh hoạt. Cán bộ thôn thậm chí đình chỉ trợ cấp thương tật của ông. Ông thường phải vay mượn họ hàng, nhưng kết quả là ai cũng tìm cách tránh né.
Cha mẹ vợ khi đến thăm đã òa khóc trước cảnh sống bế tắc của hai vợ chồng, mẹ vợ quyết định ở lại để giúp việc nhà.
Trong tuyệt vọng, ông thường ngửa mặt kêu trời: “Trời xanh ơi, đây là phúc hưởng cuối đời sao? Khổ nạn của con bao giờ mới kết thúc đây?”
Khi ông kêu trời chẳng thấu, kêu đất chẳng hay, muốn sống không xong, muốn chết chẳng được, thì một học viên Pháp Luân Công ở làng bên đến thăm vào năm 1998. Cô kể về sự thay đổi kỳ diệu của bản thân sau khi tu luyện Pháp Luân Công, khuyên họ: “Các vị ngại gì mà không thử luyện xem, chắc chắn chỉ có trăm phần lợi mà không một phần hại. Lại còn miễn phí nữa.”
Ngay hôm đó, vợ ông bắt đầu luyện thử, và kỳ tích xuất hiện: đau nhức nghiêm trọng ở chân, tay và thân trên biến mất chỉ trong ba ngày. Bệnh đau lưng nặng cũng giảm đáng kể, bà thậm chí có thể làm việc nhà. Một tuần sau, sức khỏe của bà hồi phục hoàn toàn.
Chứng kiến sự cải biến kỳ diệu của vợ, ông vô cùng chấn động và khát khao được học. Do không thể tới điểm luyện công, vài học viên đã đến tận nhà dạy ông, đồng thời mở băng ghi âm các bài giảng Pháp của Pháp Luân Công cho ông nghe.
Nội hàm thâm sâu của Pháp Luân Công đã cuốn hút ông. Chỉ trong hai ngày, ông nghe hết các bài giảng, sau đó nằm xuống và ngủ liền bốn ngày. Người nhà lo sợ tưởng ông nguy kịch, nhưng các học viên nói: “Có lẽ anh ấy có duyên phận rất lớn, Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho anh ấy. Không có gì phải sợ.”
Quả nhiên, khi tỉnh dậy, ông tràn đầy năng lượng. Thị lực hồi phục, ông phấn khởi đến mức muốn nhảy, muốn hát. Ông nói với vợ: “Người xưa có câu: ‘Đại nạn không chết, tất có hậu phúc’, đây chẳng phải là hậu phúc của chúng ta sao?”
Đã 15 năm, lần đầu tiên ông có thể nhìn rõ gương mặt vợ. Hai vợ chồng vừa cười vừa khóc, nước mắt ròng ròng.
Ông có thể đạp xe tới huyện thành, đi về hơn 12 dặm mà không hề mệt. Trước kia, ông chỉ có thể dắt bộ chứ không thể đạp. Niềm hạnh phúc ấy không lời nào diễn tả hết.
Từ đó, ông một lòng kiên định học Pháp và luyện công. Vài tháng sau, hai bàn tay nứt nẻ như vỏ cây thông già cũng hoàn toàn lành lặn. Vết thương hở trên đầu tiết dịch suốt 15 năm cũng tự khép lại. Ông bỏ toàn bộ thuốc men.
Giờ đây, trông ông như một người khỏe mạnh. Không ai tin rằng ông từng là thương binh tàn phế. Tóc đen bắt đầu mọc trở lại, thị lực khôi phục, thính lực cũng cải thiện rõ rệt. Hai vợ chồng có thể trồng rau mang ra chợ bán, trả hết nợ nần.
Thông qua tu luyện, ông bà chứng kiến rất nhiều điều siêu thường và thần kỳ. Chứng kiến sự thay đổi của ông, nhiều bạn bè, bà con, hàng xóm cũng bắt đầu tu luyện. Thậm chí những người chưa tu luyện cũng vì vậy mà có cái nhìn thiện cảm với Đại Pháp.
Bạn thấy đó, thân thể có thể bệnh tật, nhưng nếu tâm hồn giữ được niềm tin thì không gì có thể giam cầm. Cổ nhân có câu “Khổ tận cam lai” – hết khổ ắt đến ngọt lành. Nhìn lại câu chuyện này, ta càng hiểu rằng: trong bóng tối, chỉ cần không buông bỏ niềm tin, ắt sẽ có ánh sáng chờ ta phía trước. Chính nhờ vậy, con người mới thêm trân quý sinh mệnh và ý nghĩa của việc được sống trên đời.
Tham khảo Minh Huệ Net
Khai Tâm biên tập
Bạn nghĩ thế nào về bài viết này






