Chờ đợi là lời thì thầm của tâm hồn

Chờ đợi là một sợi dây mỏng manh buộc chặt tâm hồn vào một điểm vô định, vừa dịu dàng vừa khắc nghiệt. Có người chờ đợi trong hy vọng, như ngọn đèn nhỏ lập lòe giữa màn đêm, vừa thắp lên niềm tin, vừa khiến lòng thêm chênh vênh.
- Làm điều đúng đắn, kể cả khi không ai nhìn thấy
- Cổ Cầm – Âm thanh trị liệu và biểu tượng tâm linh
- Trẻ mãi không già – Giấc mộng hay con đường có thật?
Chờ đợi có khiến ta mỏi mòn? Có lẽ, bởi thời gian, như dòng sông không ngừng chảy, cuốn đi từng mảnh ký ức, từng chút sức lực, để lại trong ta một khoảng trống mơ hồ. Nhưng điều đáng sợ hơn cả, là khi ta chờ đợi đến mức quên mất mình đang chờ gì, quên cả chính mình trong hành trình dài dằng dặc ấy.
Chờ đợi là lời thì thầm của tâm hồn
Ta từng thấy những đôi mắt đượm buồn nơi sân ga, nơi người ta chờ một chuyến tàu, một bóng hình, hay chỉ đơn giản là một lời hứa chưa thành. Có những người chờ đợi một cơ hội, một ngày mai rực rỡ, một người thương trở về, hay một giấc mơ xa xôi nào đó.
Nhưng thời gian, vốn dĩ không biết xót thương, cứ lặng lẽ trôi, và trong cơn mỏi mệt, ta dần quên đi lý do ban đầu. Như người lữ khách lạc lối giữa sa mạc, ta bước đi, nhưng chẳng còn biết đích đến là đâu. Liệu ta có đang chờ đợi, hay chỉ đang sống trong một thói quen mang tên chờ đợi?
Vậy làm sao để nhớ lại điều ta đang chờ đợi? Có lẽ, ta cần dừng lại, giữa dòng chảy hối hả của thời gian, để lắng nghe chính mình. Hãy trở về với những khoảnh khắc đầu tiên, khi hy vọng còn tươi mới, khi trái tim còn rung lên từng nhịp háo hức. Hỏi lòng mình: Điều gì đã khiến ta bắt đầu?
Là một lời thì thầm của tình yêu, một khát khao cháy bỏng, hay một ước mơ giản dị nhưng sâu sắc? Đôi khi, chỉ cần một kỷ vật nhỏ, một dòng chữ cũ, hay một giai điệu quen thuộc, cũng đủ khơi dậy trong ta ký ức về điều ta từng trân quý. Và nếu ta không thể nhớ ra, hãy tự hỏi: Liệu ta có thể chọn một lý do mới để chờ đợi, để tiếp tục bước đi?
Chờ đợi có thật sự khiến ta hóa đá? Có thể, nếu ta để nó trở thành một gánh nặng, một tảng đá đè ép tâm hồn. Những người hóa đá không phải vì họ chờ đợi, mà vì họ để nỗi đau của sự chờ đợi nuốt chửng chính mình.
Nhưng chờ đợi cũng có thể là một hành trình, nơi ta học cách kiên nhẫn, cách yêu thương, và cách khám phá những góc khuất của bản thân. Chờ đợi không phải là đích đến, mà là con đường. Và trên con đường ấy, ta có thể chọn cách bước đi – nhẹ nhàng với hy vọng, hay nặng nề với mỏi mòn.
Chờ đợi, suy cho cùng, không chỉ là sự kiên trì hướng đến một điều gì đó, mà là một hành trình tự khám phá và trưởng thành. Mỗi phút giây chờ đợi là một cơ hội để ta hiểu rõ hơn về lòng mình, về những gì thực sự quan trọng. Nó dạy ta rằng hy vọng không phải là một đích đến, mà là ngọn lửa giữ cho tâm hồn ta sống động.
Chờ đợi vì điều gì?
Đó là để ta học cách tin tưởng – vào bản thân, vào người khác, và vào những điều tốt đẹp sẽ đến. Nó truyền cảm hứng để ta không ngừng tiến lên, dù con đường có dài, dù đích đến ta còn chưa tỏ. Bởi vì, trong sự chờ đợi, ta không chỉ tìm thấy điều mình mong mỏi, mà còn tìm thấy chính mình – mạnh mẽ hơn, kiên định hơn, và tràn đầy niềm tin rằng, dù thế nào, cuộc sống vẫn đáng để hy vọng.
Mỹ Mỹ
Bạn nghĩ thế nào về bài viết này






