Sứ mệnh Chúa giao phó cho Môi-se

Môi-se ở tuổi tám mươi, đã trải qua một cuộc gặp gỡ với Chúa, đánh dấu một bước ngoặt lịch sử và trở thành một trong những cảnh tượng đầy cảm hứng nhất trong câu chuyện đức tin.
Người chăn cừu già nua này trong hoang mạc chứng kiến bụi gai bốc cháy nhưng không bị thiêu rụi, và nghe được tiếng Chúa – Đấng cai quản vũ trụ – phán: “Ta đã thấy nỗi khổ của dân Ta ở Ai Cập, và Ta sai ngươi đi để giải thoát họ khỏi ách nô lệ.” Khi Chúa giao sứ mệnh cho Môi-se, ông không lập tức vui vẻ nhận lấy. Thay vào đó, ông nghi ngờ, từ chối, thậm chí cầu xin Chúa chọn người khác. Ông nói rằng mình không giỏi ăn nói, không xứng đáng đảm nhận trọng trách này.
Những con người như vậy, chẳng phải chúng ta thường thấy trong cuộc sống quanh mình sao? Câu chuyện này không chỉ là một truyền thuyết tôn giáo, mà còn như một tấm gương phản chiếu bóng dáng của mỗi chúng ta. Tuy nhiên, từ góc nhìn đức tin, đây chính là điều kỳ diệu của Chúa. Ngài không chọn người hoàn hảo, mà chọn những người sẵn lòng vâng phục. Ngài không bao giờ dùng sai người, cũng không để người được chọn tự mình hoàn thành những nhiệm vụ vượt quá sức người.
Sức mạnh thực sự là năng lực mà Chúa ban cho từng bước trong sứ mệnh. Tiếc rằng, vào khoảnh khắc đó, Môi-se chưa hiểu được rằng Chúa không nhìn vào năng lực của ông, mà nhìn vào lòng sẵn sàng thực hiện sứ mệnh Ngài giao phó.
- Kỳ diệu Phong Thủy: câu chuyện “Mất trâu” của Đào Khản và bước ngoặt định mệnh
- Cháo cối vịt xiêm – Hương vị dân dã miền Tây
- Vì sao nhân vật chính trong tiểu thuyết Kim Dung luôn đi “tìm cha”?
Môi-se dẫn dắt dân Israel ra khỏi Ai Cập
Cuối cùng, Môi-se chấp nhận ý Chúa và bắt đầu hành trình gian nan dẫn dắt dân Israel rời khỏi Ai Cập. Ông đấu trí với Pha-ra-ôn, dẫn dắt dân chúng chứng kiến nhiều phép màu: mười tai họa giáng xuống, Biển Đỏ rẽ đôi, nước phun ra từ tảng đá… Nhưng con đường dẫn đến “Miền Đất Hứa” lại gian khó và dài hơn ông tưởng rất nhiều. Dân Israel không mãi mãi biết ơn vì được cứu thoát. Trong hoang mạc, họ liên tục than phiền, phản bội và mất niềm tin.
Dù đã chứng kiến phép màu của Chúa, họ lại dao động trước những khó khăn nhỏ. Họ phàn nàn vì khát nước, đói ăn, thiếu thức ăn, thậm chí quay ra chỉ trích Môi-se, nói rằng ông dẫn họ ra khỏi Ai Cập để “để chúng tôi chết trong hoang mạc”. Môi-se nhiều lần cầu xin thay cho dân chúng, thậm chí sẵn sàng thốt lên: “Nếu Ngài không tha thứ cho họ, xin hãy xóa tên con khỏi sổ của Ngài.” Một vị thánh như vậy thật đáng kính phục.
Tuy nhiên, sự thiển cận và thay đổi thất thường của đám đông khiến Môi-se phải chịu áp lực và đau khổ suốt nhiều năm. Dẫu phép màu có hiển hiện, lòng người vẫn không dễ mở. Cuối cùng, Chúa quyết định không dung thứ cho sự nổi loạn của thế hệ này. Ngài phán rằng những người trên hai mươi tuổi đã than phiền sẽ không được vào Miền Đất Hứa, chỉ con cháu họ mới là thế hệ kế thừa. Vì vậy, con đường vốn chỉ cần mười một ngày đã biến thành bốn mươi năm lang thang.
Đây không chỉ là khoảng cách địa lý, mà còn là thử thách của thời gian đối với đức tin. Chúa không thiếu năng lực, điều Ngài thiếu là một nhóm người thực sự tin và vâng phục Ngài. Nhìn từ câu chuyện của Môi-se, con người ngày nay dường như chẳng khác là bao. Chúng ta thường cầu nguyện trong khó khăn, xin Chúa làm phép màu, nhưng khi phép màu xảy ra, lòng biết ơn lại ngắn ngủi
Một khi đối mặt với thử thách mới, niềm tin lại lung lay. Môi-se dẫn dắt dân chúng đến tự do không bao giờ là việc dễ dàng. Khổ đau và vinh quang luôn song hành. Phép màu có thể rẽ Biển Đỏ, nhưng không thể mở lòng người. Môi-se có thể dẫn dân Israel ra khỏi Ai Cập, nhưng khó mà xóa bỏ “Ai Cập” khỏi tâm trí họ.
Điều quan trọng nhất của người được Chúa chọn là đức tin
Chúng ta ngày nay có thể không phải là Môi-se, nhưng trong cuộc đời, ai cũng có những “Ai Cập” cần thoát khỏi và những “hoang mạc” cần vượt qua. Liệu chúng ta có sẵn sàng trở thành người không bỏ cuộc dù bị nghi ngờ, để hoàn thành sứ mệnh? Câu chuyện của Môi-se không chỉ là truyền thuyết cổ xưa, mà là câu hỏi dành cho chúng ta hôm nay:
Khi nghe tiếng gọi, bạn sẽ như Môi-se nói “Tôi không làm được” hay dám bước đi trong đức tin dù đầy bất định? Chúng ta thường nghi ngờ khả năng của mình, không dám nhận lấy trọng trách trong đời, nhưng quên rằng nếu Chúa đã chọn, Ngài sẽ ban cho đủ trí tuệ và dũng khí.
Nhìn lại cuộc đời Môi-se, đó là một sử thi đan xen phép màu và khổ đau. Ông là người được Chúa chọn để dẫn dắt dân Israel thoát khỏi ách nô lệ ở Ai Cập, tiến vào vùng đất tự do Canaan, mang trên vai hy vọng của cả một dân tộc trong suốt bốn mươi năm. Tuy nhiên, điều khiến người ta xót xa là vị thánh đã dành cả đời vì đức tin này lại không được đặt chân lên “Miền Đất Hứa” mà ông hằng mơ ước. Đây là sự mỉa mai của số phận hay một thử thách cuối cùng dành cho ông?
Sách Dân Số Ký trong Kinh Thánh ghi lại sự kiện then chốt khiến Môi-se không được vào Canaan: Khi dân Israel lại than phiền vì khát nước, Chúa bảo Môi-se ra lệnh cho tảng đá phun nước. Nhưng vì tức giận, Môi-se đã đập tảng đá hai lần. Nước chảy ra, dân chúng được cứu, nhưng Chúa trừng phạt dân Israel, kể cả Môi-se, không được vào vùng đất Ngài hứa ban.
Sai lầm tưởng chừng nhỏ bé này, thực chất là sự mất kiểm soát cảm xúc, cho thấy Môi-se chưa đạt đến tiêu chuẩn của Chúa. Điều ông đánh mất không chỉ là điểm đến địa lý, mà là cảnh giới không đáp ứng được tiêu chuẩn thần thánh. Nguyên nhân sâu xa chính là sự “tức giận” và “thiếu kiên nhẫn” với đồng bào. Tại sao “tức giận” lại không được chấp nhận?
Một người sống đến tám mươi tuổi, dẫn dắt dân chúng thêm bốn mươi năm, đã trải qua vô số thử thách và đau khổ. Môi-se nhiều lần cầu xin cho dân chúng, hòa giải giữa Chúa và con người, với sự kiên nhẫn vượt xa người thường. Ông chứng kiến sự yếu đuối và thất thường của con người, hiểu nỗi sợ và nghi ngờ của họ, đồng thời cảm nhận sự oán trách và chỉ trích từ họ.
Tuy nhiên, chính vì là vị thánh được Chúa chọn, hành động của Môi-se mang tính biểu tượng. Mỗi phản ứng của ông không chỉ là cảm xúc cá nhân, mà còn thể hiện ý Chúa. Khi ông tức giận đập tảng đá, ông không chỉ nổi nóng mà còn làm lu mờ “vinh quang của Chúa” trong khoảnh khắc đó.
Tiêu chuẩn của Chúa rất rõ ràng: sự “tức giận” thoáng qua thực chất là kiêu ngạo, khiến Môi-se quay lưng với Chúa và chính mình. Một niệm thiện có thể dẫn đến thiên đàng, một niệm ác có thể đẩy xuống vực sâu, gây ra sai lầm không thể cứu vãn. Điều Môi-se mất đi không chỉ là cơ hội đặt chân lên Miền Đất Hứa, mà còn là một bài học sâu sắc.
Oán hận và sự lang thang tự gây ra của dân Israel
Trong bi kịch của Môi-se, không thể bỏ qua tâm thái tập thể của dân Israel. Khi rời Ai Cập, họ đáng lẽ bắt đầu hành trình tự do, nhưng vì liên tục than phiền, mất niềm tin và oán hận, con đường chỉ cần mười một ngày đã kéo dài thành bốn mươi năm. Không phải bản đồ sai, mà lòng người chưa thay đổi. Họ rời Ai Cập, nhưng mang theo “nô tính của Ai Cập” vào hoang mạc.
Đây cũng là tấm gương phản chiếu nhân loại hôm nay. Chúng ta thường than trách thực tại, mất niềm tin vào phép màu, thậm chí biến vị thánh thành nơi trút giận, nhưng quên rằng chính sự thiếu niềm tin khiến con đường đời càng thêm chật hẹp. Như câu nói: “Tâm không tự do, đi đâu cũng là hoang mạc.”
Thoát khỏi hoang mạc của chính mình
Câu chuyện của Môi-se không phải là một bi kịch kết thúc, mà là tấm gương phản ánh giới hạn của bản thân. Dù là ai, chúng ta cũng cần tỉnh thức từ những lời than phiền để thoát khỏi hoang mạc của riêng mình. Môi-se đã chịu đựng quá nhiều trong đời. Ông kìm nén lý tưởng thời trẻ để làm người chăn cừu bốn mươi năm; kìm nén sự thất vọng với dân chúng, cầu xin thay họ; kìm nén sự sỉ nhục trước Pha-ra-ôn để nói thay Chúa; thậm chí kìm nén sự mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần trong hoang mạc để hoàn thành sứ mệnh của Chúa.
Nhưng ông không kìm được cơn giận cuối cùng, và lần “không kìm được” này trở thành bài học nặng nề nhất trong đời ông. Nếu Môi-se có thêm một chút bao dung, có lẽ kết cục đã khác. Nhưng câu chuyện không chỉ nói về ông, mà đặt câu hỏi cho mỗi chúng ta:
Khi số phận đưa ra bài học cuối cùng, bạn có thể kìm nén cảm xúc để giữ vững tâm nguyện ban đầu không? Mong rằng mỗi chúng ta đều có thể vượt qua những khoảnh khắc “không kìm được”, nhìn thấy niềm tin trong khó khăn, và tiến về ánh sáng trong mê lộ. Chỉ như vậy, chúng ta mới không còn lang thang trong hoang mạc, mà thực sự bước vào “Miền Đất Hứa” của riêng mình.
Mỹ Mỹ biên dịch
Nguồn Kanchina
Bạn nghĩ thế nào về bài viết này






