Đôi khi đau khổ đến – cũng là lúc người tuyệt vời trong cuộc đời ta xuất hiện.
“Câu chuyện này kể về một gia đình đầy tình thương, nơi mà sự hy sinh và lòng bao dung đã cứu rỗi cả cuộc đời của một người phụ nữ. Những tình tiết cảm động về chị chồng và sự chấp nhận của người chồng đã khiến người đọc cảm thấy ấm áp và […]
“Câu chuyện này kể về một gia đình đầy tình thương, nơi mà sự hy sinh và lòng bao dung đã cứu rỗi cả cuộc đời của một người phụ nữ. Những tình tiết cảm động về chị chồng và sự chấp nhận của người chồng đã khiến người đọc cảm thấy ấm áp và trân quý tình cảm gia đình.”
Đôi khi, cứ nghĩ là nhất thời nhưng đó lại là sự gắn kết cả cuộc đời.
Mình và chồng lấy nhau đã được sáu năm. Mình có hai đứa con nhỏ, một đứa lên sáu, một đứa mới hai tuổi. Chúng mình gặp nhau khi mình còn đang học năm cuối đại học, còn anh ấy thì đã đi làm được hai năm. Nhưng có một bí mật chỉ hai vợ chồng biết, đó là đứa con đầu tiên không phải con của anh.
Hồi đó, khi biết mình mang thai, người yêu cũ đã quay lưng đi, thậm chí gia đình anh ta cũng không thừa nhận đứa con này. Giữa lúc mình hoang mang, lo sợ thì chồng mình hiện tại, người vốn âm thầm yêu mình từ lâu, đã đến bên và nói rằng anh muốn trở thành cha của đứa bé.
Anh nói rõ rằng anh biết mình không yêu anh, nhưng anh vẫn muốn cưới mình, muốn đứa trẻ được sinh ra trong một gia đình đúng nghĩa, dù rằng sau khi sinh xong, nếu mình muốn, có thể ly hôn. Lời anh nói làm mình vừa ngạc nhiên, vừa xúc động. Anh còn dặn rằng, đừng để ai biết sự thật về đứa bé, nhất là chị gái anh, người duy nhất anh coi là gia đình ruột thịt.
Ngày anh ngỏ lời xin phép cưới mình với chị, mình đã run rẩy không dám nhìn chị ấy. Nhưng chị chỉ nhìn mình với ánh mắt bao dung, mỉm cười nhẹ nhàng: “Có bầu thì cưới thôi. Chị còn nuôi được thằng T chục năm nay còn được nữa là…”
Chị nói tiếp: “Em lấy thằng T nhà chị là thiệt thòi nhiều lắm. Thằng T mồ côi từ nhỏ, thiếu thốn tình cảm gia đình. Giờ em hãy giúp nó có một gia đình đúng nghĩa nhé.” .
Nghe chị nói vậy, lòng mình như nhẹ bẫng đi.
Sáu năm qua, gia đình nhỏ của chúng mình sống trong hạnh phúc êm đềm. Chồng mình là một người đàn ông hết lòng yêu thương vợ con. Chị chồng lại còn là người phụ nữ vững vàng, bao dung, như một giấc mơ khó tin trong cuộc đời mình. Hai đứa con của mình lớn lên mạnh khỏe, đáng yêu. Cuộc đời tưởng chừng đã ban cho mình tất cả.
Nhưng rồi, cái ngày mình không mong đợi nhất cũng đến. Người yêu cũ của mình quay lại. Không phải để bù đắp, không phải để xin lỗi, mà để tống tiền mình. Hắn dọa nếu mình không đưa cho hắn 500 triệu, hắn sẽ cho chị chồng mình biết sự thật về đứa bé. Cả thế giới như sụp đổ dưới chân. Sợ hãi, hoảng loạn, mình kể lại mọi chuyện với chồng. Anh ôm mình vào lòng, an ủi: “Đưa tiền cho yên chuyện, nhà mình không thiếu tiền, em đừng có lo.”
Nhưng đúng lúc ấy, không biết bằng cách nào, chị chồng đã biết được mọi chuyện. Chị gọi vợ chồng mình đến và hỏi thẳng về đứa bé. Mình chỉ biết cúi đầu khóc, chồng mình thì im lặng. Chị nhìn vào mắt anh, nhẹ nhàng hỏi: “Giờ chị hỏi T một câu thôi. B có phải là con em không? Chỉ cần trả lời có hoặc không, không cần giải thích.”
Chồng mình ngẩng lên, nhìn chị một lát rồi khẽ đáp: “Có.”
Chị gật đầu, ánh mắt đầy kiên định: “Thế là được rồi. Thằng T đã nhận B là con nó, thì đó là con của nó, là cháu của chị. Hai đứa không cần lo nghĩ gì nữa. Còn lại để chị lo. Cấm đứa nào xen vào mà làm rối thêm.”
Niềm sợ hãi biến mất khi có những người thân yêu bên cạnh.
Sau đó chị quyết định đi làm xét nghiệm ADN. Mình hoang mang nhìn chị làm thủ tục, nhưng chị chỉ nói: “Chị sẽ cho hắn thấy kết quả cha con rõ ràng.”
Bằng cách nào đó, chị chọn lấy mẫu máu của chồng mình và đứa con thứ hai để làm xét nghiệm. Hắn ta nhận được kết quả cha con như chị đã tính toán và không còn gì để nói. Một thời gian sau, mình nghe đồn rằng hắn đã bị một trận cảnh cáo nặng nề và phải đi nơi khác sống. Câu chuyện êm đềm dần trở lại, nhưng lòng mình vẫn không thể yên.
Hôm ấy, chị gọi mình lại, giọng chị dịu dàng: “Một đứa trẻ mồ côi cha hoặc mẹ là điều đau lòng nhất, chị không muốn gia đình này hay hai đứa cháu của chị phải thiếu thốn tình cảm. Thằng B mãi là con của T, là cháu của chị. Mà em cũng đừng nghĩ chị không biết gì, chị biết từ lúc em sinh rồi.”
Mình nhìn chị ngỡ ngàng, chị tiếp lời: “Thằng B nhóm máu A, mà nhà chị đều là O hết. Em cũng O, tưởng giấu được chị à? Mười sáu năm trước, chị đã hứa với bố mẹ dù có chuyện gì, chị cũng sẽ bảo vệ gia đình này. Giờ em và hai đứa nhỏ là gia đình của thằng T, thì cũng là gia đình của chị. Trời có sập xuống, chị cũng sẽ che chở cho chúng mày. Chuyện này kết thúc tại đây, đừng nghĩ ngợi gì nữa. Từ nay, sống sao cho tốt thôi.”
Giọng nói trầm ấm của chị khiến mình nghẹn ngào không thốt nên lời. Sáu năm trước, anh đã cứu mình và con, còn giờ đây, chị lại một lần nữa cứu lấy cuộc đời hai mẹ con mình. Ơn này, mình sẽ mang theo suốt cả cuộc đời, không bao giờ quên được.
Bởi có hoạn nạn mới có được tương lai, bởi có sai lầm mới nhận ra mình thiếu sót. Phàm là việc xảy ra với mình quá bất ngờ, nhiều người nghĩ là xấu. Nhưng có thể đó là mở đầu của một chặng đường dài tốt đẹp phía sau. Khi xưa có điển cố như thế này:
Sơn trùng thủy phục nghi vô lộ
Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.
(Lục Du- Du Sơn Tây thôn)
(tạm dịch: Núi cùng nước tận ngờ hết lối, Bóng liễu hoa tươi một thôn làng)
An Hậu
Bạn nghĩ thế nào về bài viết này