Khi có tình yêu thương ta sẽ biến điều không thể thành có thể

Khi có tình yêu thương ta sẽ biến điều không thể thành có thể
“Tình thương không làm nên quy luật của vũ trụ, nhưng tình thương làm cho cuộc đời đáng giá.” Franklin P. Jones
Trong cuộc sống, có rất nhiều thứ có thể khiến con người ta mạnh mẽ: ước mơ, nghị lực, khát vọng.
Nhưng gần gũi và bền bỉ nhất, chính là tình yêu thương gia đình. Tình thương của bố mẹ giống như ánh nắng âm thầm chiếu rọi, không ồn ào nhưng đủ sưởi ấm cả cuộc đời chúng ta.
- Mỉm cười với ba ngàn chuyện đời
- Tom Hanks và chim nhỏ dập lửa rừng: lòng thiện gặp nhau ở đâu?
- Người con hiếu thảo được phúc báo, tấm lòng chân thành soi sáng đường đời
Câu chuyện của Jessica Cox, nữ phi công không tay đầu tiên trên thế giới chính là minh chứng đầy xúc động. Sinh ra tại Tucson, Arizona, trong hình hài không có đôi tay, Jessica đã phải đối diện với một sự thật khắc nghiệt ngay từ lúc lọt lòng.
Máu đã rớm trên từng ngón chân khi cô tập ăn, tập viết, tập mặc quần áo. Có những ngày cô bật khóc, thậm chí tuyệt vọng: “con không làm được đâu!” Bạn bè nhìn cô với ánh mắt kỳ dị, thậm chí có lúc còn trêu chọc và gọi cô là rô-bốt.
Nhưng bố mẹ Jessica chưa từng để con gục ngã, họ không bao giờ coi cô là nạn nhân của số phận. Thay vì che chở quá mức, họ chọn cách khó khăn hơn là kiên nhẫn đồng hành cùng con trong từng bài tập nhỏ nhất.
Khi Jessica nản lòng tháo bỏ đôi tay giả nặng nề, bố mẹ không trách móc, mà khích lệ con hãy sống thật với chính mình. Khi cô chậm chạp tập nhặt từng món đồ bằng ngón chân, họ không đỡ dậy ngay mỗi khi cô ngã, mà đứng phía sau, để con gái học cách tự đứng lên nhưng vẫn cảm nhận được vòng tay yêu thương luôn sẵn sàng đón lấy.
Chính tình thương đó đã nuôi dưỡng cho Jessica một tinh thần kiên cường. Cô tham gia nhảy múa, tập Taekwondo, bơi lội, thậm chí tự lái ô tô bằng đôi chân của mình.
Mẹ cô thường động viên “con có thể làm bất cứ điều gì con mong muốn”, còn bố cô, từ ngày Jessica chào đời, chưa một lần rơi lệ, chỉ kiên định nói: “Bố không bao giờ coi con là nạn nhân của số phận.”
Đỉnh cao của hành trình ấy chính là khoảnh khắc Jessica ngồi vào buồng lái, điều khiển chiếc máy bay Ercoupe bay vút lên bầu trời. Mất 3 năm tập luyện, 3 người thầy kèm cặp, 89 giờ bay đầy gian nan và cuối cùng, đôi chân cô đã thay đôi tay nắm vững cần lái.
Giây phút ấy không chỉ là chiến thắng của riêng Jessica, mà còn là minh chứng rực rỡ cho tình yêu thương vĩ đại của tình yêu thương.
Nếu bố mẹ Jessica chọn cách dễ dàng hơn chỉ chăm lo đủ miếng ăn giấc ngủ, để con sống như một người khuyết tật “bình thường” có lẽ thế giới sẽ không bao giờ biết đến một nữ phi công không tay đầy nghị lực.
Nhưng vì họ đã chọn con đường khó khăn nhất, đồng nghĩa với mồ hôi, nước mắt, thử thách nhiều hơn thì thành công con gái họ đạt được cũng rực rỡ hơn bất kỳ ai có thể tưởng tượng.
Và đó không chỉ là câu chuyện của riêng Jessica, mỗi chúng ta trong đời, đều mang một khiếm khuyết riêng nào đó có thể không nằm ở hình hài, mà ở tâm hồn, sự tự tin hay hoàn cảnh.
Như William Arthur Ward từng viết “trong nghịch cảnh, một số người gục ngã, nhưng số khác lại phá vỡ mọi giới hạn”, và ta tin rằng tình thương từ gia đình, từ những con người quanh ta sẽ giúp mỗi người tìm thấy sức mạnh để biến điều không thể thành có thể.
Tiểu Hoa biên tập
Bạn nghĩ thế nào về bài viết này






