Niềm ngóng trông của cha mẹ: TẾT NÀY CON CÓ VỀ KHÔNG?
“Xuân về, đất trời rộn ràng hơn bao giờ hết, nhưng lòng bà Hai lại cứ nặng trĩu. Từ khi cậu con trai Út Nam đi làm xa, mỗi năm, cứ đến Tết, bà lại cảm thấy cái lạnh không chỉ là do gió đông thổi về, mà còn là nỗi cô đơn da diết […]
“Xuân về, đất trời rộn ràng hơn bao giờ hết, nhưng lòng bà Hai lại cứ nặng trĩu. Từ khi cậu con trai Út Nam đi làm xa, mỗi năm, cứ đến Tết, bà lại cảm thấy cái lạnh không chỉ là do gió đông thổi về, mà còn là nỗi cô đơn da diết trong lòng mình”.
Dù ta có đi đâu xa, ở nơi đâu đó vẫn luôn có người ngóng trông ta trở về. Đó là gia đình
Những ngày cuối năm, khi mọi nhà tấp nập chuẩn bị mâm cơm cúng ông bà, sắm sửa Tết, bà Hai vẫn chỉ có một mình. Còn ông Năm, chồng bà, dù đã già yếu, vẫn kiên trì lo toan mọi việc trong nhà, nhưng cũng chẳng thể nào xua đi được nỗi buồn mênh mang trong mắt bà khi mỗi lần nhìn ra ngõ, đợi chờ một bóng dáng quen thuộc.
Út Nam, thằng con trai duy nhất của bà, từ ngày ra thành phố đi làm, ít về nhà.
Tết năm nay cũng vậy, chỉ có vài cuộc gọi qua loa. “Ba mẹ khỏe không?” – câu hỏi mà thằng con luôn hỏi trong mỗi cuộc gọi.
Nhưng câu hỏi ấy không thể nào thay thế được cái nhìn sâu sắc của đôi mắt cha mẹ, hay cái nắm tay trìu mến mà họ mong chờ suốt bao năm qua.
Ngày trước, khi còn nhỏ, Út Nam luôn háo hức đếm từng ngày để Tết về. Mỗi mùa xuân là một dịp để cả nhà sum vầy, cùng nhau gói bánh, trang trí nhà cửa, rồi ngồi quây quần bên mâm cơm đầy ắp những món ngon.
Những ngày Tết, ba mẹ luôn ân cần hỏi han, đợi chờ đứa con về, và tiếng cười luôn vang vọng trong căn nhà nhỏ. Nhưng bây giờ, sự xa cách dường như đã làm nhạt phai hết tất cả.
Năm nay, khi nghe tin từ đứa cháu gái nói Út Nam sẽ không về ăn Tết vì bận công việc, ông Năm chỉ biết lặng lẽ thở dài.
Bà Hai cứ lẩm bẩm mỗi khi thấy chiếc áo khoác của Út Nam treo nơi góc tường: “Thằng Út nó bận lắm, chắc sắp Tết là nó lại gọi về thôi.”
Nhưng bà biết trong lòng mình, chỉ có ba mẹ là chờ đợi, còn con cái đã có cuộc sống riêng, có những lo toan cho riêng mình.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, bà Hai đã dậy sớm lo cơm nước, chuẩn bị bánh chưng, nhưng mỗi lần bà nhìn qua cửa sổ, lại thấy vắng bóng đứa con trai.
Ông Năm thì ngồi bên hiên, mắt nhìn xa xăm, lòng nghĩ đến những năm tháng xưa, lúc thằng Út còn bé, nó luôn chạy quanh quẩn bên ông bà mỗi dịp Tết đến. Bây giờ, mọi thứ đã đổi thay.
Dù lòng buồn bã, nhưng ông bà vẫn cứ làm tất cả như mọi năm. Ông Năm trồng vài cây hoa cúc trong vườn, bà Hai thì chuẩn bị lá để gói bánh. Họ không nói với nhau lời nào, nhưng có một điều mà cả hai đều thấu hiểu: sự mong mỏi, sự chờ đợi đứa con sẽ trở về.
Chiều ba mươi Tết, khi tiếng pháo ngoài xa bắt đầu rộn ràng trong xóm, ông Năm lại ngồi trước mâm cúng, lặng lẽ khấn vái cho thằng con.
“Tết này con có khỏe không? Ở bên đó có vui không, con?” – ông nghĩ, chợt nghẹn lòng, nhưng chẳng biết hỏi ai.
Đêm trước đó, ông mơ thấy thằng Út về nhà, mặc chiếc áo cũ, ngồi bên cạnh ông bên mâm cơm Tết đạm bạc. Bà Hai vội vã chạy ra cổng đón con, rồi lại cuống quýt dọn dẹp nhà cửa. Mọi thứ trong giấc mơ như vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có điều khi ông vươn tay ra, bóng dáng của thằng con đã tan mất.
Sáng sớm hôm sau, khi bà Hai còn đang ngủ, ông Năm ngồi một mình bên bàn thờ tổ tiên, lấy chiếc hộp sắt cũ kỹ đựng ảnh chụp của thằng con ngồi ngắm nghía.
Ông thầm nhủ: “Tết này, có thể nó sẽ không về, nhưng ba mẹ vẫn luôn chờ. Cả đời ba mẹ chỉ mong con sống tốt và hạnh phúc, còn lại mọi thứ thì không quan trọng nữa.”
Đúng vào lúc đó, điện thoại ông reo vang. Một số điện thoại lạ. Ông không nhấc máy
Tiếng chuông vang lên lần hai, rồi lần ba.
Khi ông nhấc máy lên, tiếng con trai văng vẳng từ đầu dây bên kia: “Ba hả ba, con sắp xếp công việc rồi, con chuẩn bị về rồi đây!”
Lúc ấy, nước mắt ông lặng lẽ rơi, không vì nỗi buồn, mà vì sự xúc động, vì thằng con trai vẫn nhớ đến ba mẹ dù cuộc sống có bộn bề đến đâu.
Bà Hai nằm võng gần đó, nghe thấy tiếng, vội chạy ra, hỏi ông Năm có phải thật không, đôi mắt bà đã đỏ hoe.
Mâm cơm Tết năm nay không có đủ đầy, nhưng bữa cơm sum vầy ấy là món quà vô giá mà ông bà có thể nhận được trong mỗi mùa xuân.
Tết không phải là sự giàu có, không phải là những món quà xa xỉ. Tết đơn giản là sự đoàn viên, là lòng mong nhớ về nhau dù ở nơi đâu.
Tết là sự hy vọng đầy yêu thương của người cha, người mẹ mong muốn con mình sẽ trở về.
Tết là khoảnh khắc người con báo đáp ân dưỡng của cha mẹ, chăm sóc và quan tâm người đã sinh ra mình. Là quay về cội nguồn nơi ta được sinh ra.
Nguyên Tác: An Hậu
- Nhân sinh cảm ngộ: Có mất ắt có được
- Lúc đang bệnh – Hãy nhớ 5 điều quan trọng này
- Những câu nói chơn chất của Người Miền Nam xưa làm lay động trái tim biết bao người
- Nụ cười của trẻ – Dạy ta điều gì về cuộc sống?
Bạn nghĩ thế nào về bài viết này