TIỀN LẺ TRONG VÍ MÁ – Câu chuyện cảm động

Tháng 6 13, 2025 - 10:00
 0  1
TIỀN LẺ TRONG VÍ MÁ – Câu chuyện cảm động

Mấy năm nay, tôi ít khi đụng tới cái ví của má. Nó nằm trong ngăn kéo tủ gỗ cũ, giữa đống đồ lặt vặt mà ba tôi vẫn giữ nguyên như lúc má còn sống: hộp kim may, cái kéo rỉ, mảnh lược nhựa gãy răng… Và chiếc ví da màu nâu, mép bong tróc, chỉ may bung vài đoạn, nhưng ông không cho ai dọn đi.

Hôm nay tôi về quê, định bụng tìm ít giấy tờ cũ. Ngón tay vô tình chạm vào chiếc ví. Mở ra, tôi thoáng sững người.

Trong ví vẫn còn mấy tờ tiền lẻ. Hai tờ hai ngàn, một tờ năm ngàn, và mảnh giấy nhỏ gấp tư, viết bằng chữ nghiêng nghiêng: “Mua muối, dặn ba nhớ ăn sáng.”

Tôi chậm rãi vuốt phẳng tờ giấy. Nét chữ là của má. Nhỏ nhắn, gọn gàng, có phần hấp tấp như viết vội trong buổi sáng sớm. Tôi không rõ sao má lại để tờ ghi chú này trong ví – hay là định đưa rồi quên? Mà cũng có thể, là lần cuối má định đi chợ, trước khi ngã bệnh.

3 3
Ảnh minh họa.

Tôi nhìn lại mấy tờ tiền cũ. Những đồng tiền lẻ mà má hay để riêng trong ví để tiện mua đồ sáng – cọng hành, miếng đậu, bó rau muống, lạng thịt ba rọi. Có lần tôi hỏi má:

— Má để tiền chi ít dữ vậy, mua được gì đâu?

Má cười:

— Chừng đó là vừa. Hết sớm, khỏi tốn nhiều. Má lo ăn uống đơn giản thôi, dành tiền nuôi tụi con học.

Ngày đó, tôi còn nhỏ, nghe chỉ cười. Bây giờ thì thấm.

Má mất lúc tôi đang thực tập tốt nghiệp. Mấy tháng trước, tôi vẫn nhắn má mỗi lần chuyển khoản về quê: “Má nhớ xài nha, đừng dành hoài đó.”

Mỗi lần như vậy, má đều trả lời một câu giống nhau:

— Má đủ rồi, ba má ăn ít à. Con để dành cưới vợ.

Tôi cưới vợ năm sau đó. Đám cưới nhỏ, không rình rang. Hôm dọn ra ở riêng, tôi mang theo chiếc nồi áp suất cũ, bộ chén dĩa sứ bể một cái, và chiếc gối có thêu hoa sen má từng để riêng cho tôi. Ba đứng nhìn, chỉ nói:

— Má mày dặn để dành cho con đó. Giờ bả không nói được nữa, tui đưa dùm.

Từ ngày má mất, tôi vẫn gửi tiền về cho ba hàng tháng. Ba không xài mấy. Cái gì cũng “còn xài được”, cái áo sờn vai vẫn mặc đi ra đồng, dép tổ ong rách quai cũng lấy dây buộc lại. Tôi nhiều lần nói:

— Ba cứ mua đồ mới, đồ cũ bỏ đi.

Ba chỉ cười, rồi lảng sang chuyện khác. Có lần ba thở dài:

— Má mày hồi còn sống, xài đồ cũng kỹ lắm. Cái gì không cần thiết thì thôi. Hồi có bầu mày, bả ăn sáng bằng khoai luộc mấy tháng trời, để dành tiền mua bịch sữa cho mày…

Tôi ngồi trong phòng, ánh nắng cuối buổi chiều chiếu xéo qua cửa sổ, rọi vào mép ví sờn bạc. Tôi bất giác đưa tay vuốt nhẹ mặt da khô ráp. Như sờ lên một phần ký ức.

Tối đó, trước khi ra xe quay lại Sài Gòn, tôi mang ví má ra đưa ba:

— Cái này… chắc ba giữ nha. Trong còn mấy tờ tiền lẻ.

Ba cầm lấy, mở ra, nhìn chậm rãi. Ông đọc mảnh giấy, rồi khẽ mỉm cười. Nhưng mắt đỏ hoe.

— Mấy đồng này… chắc là tiền má mày định mua muối với mắm… Không ngờ giờ thằng nhỏ nó đọc.

Tôi quay mặt đi, sợ nước mắt mình rơi trước. Trong đầu bỗng vụt hiện ra hình ảnh: má ngồi ở mép giường, đếm từng đồng tiền lẻ, gấp gọn lại bỏ vào ví, rồi vừa lẩm bẩm “còn thiếu cái gì chưa mua”, vừa đưa tay chỉnh lại nón lá.

Và cái hình ảnh ấy… không bao giờ trở lại nữa.

Trên chuyến xe trở lại thành phố, tôi móc ví ra, gấp sẵn một tờ giấy nhỏ nhét vào ngăn ví vợ tôi hay để tiền. Chỉ vài dòng:

“Mua rau nhớ lấy hành. Ghé tiệm bánh mì cũ. Nhớ ăn sáng.”

Tôi không biết vợ có thấy không, có đọc không. Nhưng tôi biết, có những điều nhỏ nhặt như vậy… là cách má thương tụi tôi cả đời.

Khai Tâm biên tập

Bạn nghĩ thế nào về bài viết này

Thích Thích 0
Không thích Không thích 0
Yêu Yêu 0
Hài hước Hài hước 0
Bực bội Bực bội 0
Buồn Buồn 0
Lạ đời Lạ đời 0
24htaiwan Chúng Tôi lược dịch và tổng hợp những thông tin trên mạng , đôi khi sẽ sao chép những thông tin hữu ích cho người Việt tại Đài Loan . Mọi ý kiến về bản quyền vui lòng nhắn tin cho chúng tôi , chúng tôi sẽ xử lý trong vòng 24h .