Chàng trai gặp lại người ân nhân đã bán bò cho cậu tiền ôn thi đại học vào 20 năm trước
Chàng trai tên Lý Tiểu Quân đang đứng trước gương, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt 18 tuổi đầy lo lắng và bất an của mình. Mùa hè năm 1988 rất đặc biệt đối với anh, vì Lý Tiểu Quân thi đạt điểm thấp nên không đỗ vào được trường Đại học như mong muốn. […]
Chàng trai tên Lý Tiểu Quân đang đứng trước gương, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt 18 tuổi đầy lo lắng và bất an của mình. Mùa hè năm 1988 rất đặc biệt đối với anh, vì Lý Tiểu Quân thi đạt điểm thấp nên không đỗ vào được trường Đại học như mong muốn.
Lý Tiểu Quân xuất thân từ một gia đình công nhân bình thường ở tỉnh Hà Nam (Trung Quốc), dưới anh còn 1 em gái nhỏ tuổi. Từ nhỏ, Lý Tiểu Quân đã là niềm tự hào của gia đình vì thành tích học tập thường xuyên dẫn đầu trường, đạt nhiều giải thưởng lớn bé. Thế nhưng, niềm tin vào bản thân của Lý Tiểu Quân đã tan vỡ khi kết quả thi Đại học thấp hơn dự kiến 50 điểm.
Thấy con trai buồn bã, mẹ Lý Tiểu Quân khuyên anh nên ôn thi lại Đại học. Tuy nhiên, khi Lý Tiểu Quân hỏi trong nhà có đủ tiền để cho phép anh ôn thi lại hay không, thì cha lắc đầu và nói: “Tiền tiết kiệm chỉ đủ trả học phí cho em gái con trong năm nay thôi.”
Sau đó, cả nhà bàn bạc để Lý Tiểu Quân đến nhà chú ruột vay tiền. Gia đình chú ruột đã mở 1 siêu thị nhỏ ở thị trấn, cuộc sống rất dư dả. Niềm hy vọng được đi học nhen nhóm trong lòng Lý Tiểu Quân và anh không muốn phụ sự mong đợi của gia đình.
Sáng hôm sau đến nhà chú ruột, Lý Tiểu Quân ngập ngừng hỏi vay đối phương 1.000 tệ (3,5 triệu đồng) để ôn thi lại Đại học. Trước lời đề nghị của Lý Tiểu Quân, người chú sa sầm mặt mày, quát cháu: “Ôn thi lại Đại học? Cháu có biết bây giờ làm ăn khó khăn thế nào không? Cháu trở về suy nghĩ kỹ đi. Đừng lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc học. Giờ học 1 cái nghề cũng không dễ đâu”.
Hai ngày sau, Lý Tiểu Quân chỉ nằm trên giường. Anh hoàn toàn kiệt sức và không muốn ra ngoài, vì nghĩ rằng giấc mơ đến trường Đại học đã tan vỡ. Đột nhiên, trong nhà vang lên một tiếng nói quen thuộc, đó là giọng của dì Lý Thu Cúc – một người họ hàng xa với nhà anh.
Anh chạy ra ngoài sân thì thấy dì đang cầm theo túi, đứng cạnh bố mẹ mình. Dì Lý Thu Cúc hỏi anh: “Tiểu Quân, cháu sao thế? Trông cháu có vẻ bơ phờ lắm”. Nói xong, cô tiếp lời: “Có phải bởi vì kỳ thi Đại học không?”.
Khi nghe bố mẹ Lý Tiểu Quân kể hết mọi chuyện, dì Lý Thu Cúc trầm ngâm một hồi rồi gọi Lý Tiểu Quân đến ngồi cạnh. Cô nói: “Nói với dì, cháu có thực sự muốn ôn thi lại không?”.
Tiểu Quân ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn ngập sự quyết tâm. Anh khẳng định: “Con có. Con nhất định sẽ vào một trường Đại học tốt”.
Nghe xong lời này, Lý Thu Cúc quay sang với bố mẹ Tiểu Quân và nói: “Anh chị yên tâm. Hãy giao lại việc học của Tiểu Quân cho em”. Sau đó, cô lấy từ trong túi ra một chiếc phong bì nhét vào tay Tiểu Quân.
“Ở đây có 2.000 tệ (khoảng 7,1 triệu đồng), sẽ đủ để cháu ôn thi lại”, Lý Thu Cúc nói. Tiểu Quân nhận lấy phong bì thì nức nở òa khóc. Anh quỳ xuống trước mặt dì và nói: “Cảm ơn dì. Con nhất định sẽ chăm chỉ học tập”.
Chỉ vài ngày sau, khi gặp được chồng của dì, Lý Tiểu Quân mới biết để có đủ tiền cho anh ôn thi lại, vợ chồng dì đã phải bán đi con bò duy nhất của nhà mình. Ngoài ra, anh cũng hiểu, tại sao dì Lý Thu Cúc lại nhiệt tình giúp đỡ anh như thế.
Bởi vì cũng giống như Tiểu Quân, dì Lý Thu Cúc từng thi trượt Đại học và ôn thi lại. Dẫu sau khi ôn thi lại, dì cũng không đỗ được vào ngôi trường mong ước nhưng dì chưa bao giờ hối hận với lựa chọn của mình. Do đó, cảm động trước câu chuyện của Tiểu Quân, dì Cúc đã quyết định dù thế nào cũng phải giúp đỡ anh hoàn thiện ước mơ dang dở của mình.
Kể từ ngày đó, Lý Tiểu Quân dường như trở thành một người khác. Mỗi ngày, anh đều thức khuya dậy sớm để học bài. Đến mùa hè năm 1989, gia đình Lý Tiểu Quân và vợ chồng dì Lý Thu Cúc đều vui mừng khi nhận được tin anh đã đỗ Đại học.
“Dì ơi, khi nào con học xong Đại học. Con sẽ báo đáp dì”, Lý Tiểu Quân nắm tay và nói với dì Lý Thu Cúc trước ngày lên thành phố nhập học.
Bốn năm Đại học trôi qua, Lý Tiểu Quân tốt nghiệp và tìm được việc làm tốt ở Bắc Kinh. Trong vòng 20 năm, từ vị trí nhân viên bình thường, Lý Tiểu Quân đã trở thành giám đốc của một công ty lớn. Thành công này đến từ nỗ lực chăm chỉ làm việc, không dám nghỉ ngơi với kỳ vọng đổi đời của Lý Tiểu Quân.
Mỗi lần về quê, Lý Tiểu Quân đều đến thăm nhà dì Lý Thu Cúc. Anh không quên nói lời cảm ơn dì, cũng như biếu quà tặng để bày tỏ tình cảm. Khi con trai lớn của dì lên Bắc Kinh làm việc, anh cũng giúp cậu ta tìm kiếm chỗ ở và việc làm tốt.
Cho đến năm 2010, khi về quê thăm chú dì, anh phát hiện dì Lý Thu Cúc vẫn sống trong căn nhà nhỏ ở cuối làng. Anh không khỏi thương xót nên quyết định bỏ 2 triệu tệ (7 tỷ đồng) để xây căn nhà 4 tầng dành tặng cho dì.
Ban đầu, dì Lý Thu Cúc nhất mực từ chối khi Lý Tiểu Quân đề nghị xây nhà mới cho mình. Tuy nhiên, trước sự thuyết phục của cháu trai thì cô cũng chấp nhận món quà báo đáp này.
“Dì ơi, nếu lúc đó dì không giúp đỡ thì gia đình cháu đã không có được ngày hôm nay. Nhờ dì, cháu được đi ra thế giới và nhìn ngắm mọi thứ. Sau khi đã gặp nhiều người, cháu vẫn biết ơn vì có dì giúp đỡ ở những năm tháng khó khăn nhất”, Lý Tiểu Quân vỗ tay dì nói.
Câu chuyện của Lý Tiểu Quân cho thấy: Bạn sẽ không biết những đồng tiền bỏ ra giúp đỡ người khác lúc hoạn nạn, có thể cứu giúp cuộc đời một người như thế nào. Và khi bạn sống tử tế với thế giới, thì rồi một ngày trong tương lai, bạn cũng sẽ nhận lại được tình cảm và món quà hồi đáp tương xứng.
Theo afamily
Bạn nghĩ thế nào về bài viết này