Liệu tôi có thể tin được ai trong cõi đời này?

Đi qua lừa dối, đi qua đau thương, ai nấy đều có bài học cho riêng mình. Đã từng mất niềm tin, đã từng gạt bỏ đi mọi thứ. Đôi khi ta tự thầm hỏi bản thân, ai đáng để mình đặt niềm tin thêm lần nữa?  Những vết thương đều là một bài học […]

Tháng 11 21, 2024 - 11:00
 0  7
Liệu tôi có thể tin được ai trong cõi đời này?

Đi qua lừa dối, đi qua đau thương, ai nấy đều có bài học cho riêng mình. Đã từng mất niềm tin, đã từng gạt bỏ đi mọi thứ. Đôi khi ta tự thầm hỏi bản thân, ai đáng để mình đặt niềm tin thêm lần nữa? 

Những vết thương đều là một bài học để ta trưởng thành

Ngày ấy, tôi đã tin tưởng quá nhiều vào người khác. Tin rằng những lời hứa sẽ không bao giờ phai nhạt, tin rằng tình bạn, tình yêu sẽ luôn bền chặt. 

Tôi đã trao đi niềm tin ấy như trao cả trái tim mình, không chút nghi ngờ. Nhưng cuộc sống, và những người tôi từng đặt trọn niềm tin vào, đã dạy tôi một bài học đắt giá.

Một trong những vết thương sâu nhất là khi tôi bị phản bội bởi một người tôi yêu quý, một người mà tôi đã coi như gia đình. 

Anh ấy là bạn tôi từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường, chúng tôi chia sẻ với nhau mọi niềm vui, nỗi buồn. 

photography 7527978 scaled

Tôi luôn tin rằng tình bạn của chúng tôi là bất diệt, rằng dù có chuyện gì xảy ra, chúng tôi vẫn sẽ đứng bên nhau. Nhưng rồi, một ngày tôi phát hiện ra anh ấy đã nói xấu tôi sau lưng, dùng những điều tôi tin tưởng nhất và lợi dụng nó để hãm hại chính tôi. 10 năm trước, lúc ấy tôi 16 tuổi.

Tôi không còn biết phải làm gì. Cảm giác đau đớn, hụt hẫng ấy khiến tôi không thể thở được. Tại sao lại là anh ấy, người mà tôi luôn tin tưởng nhất? 

Tôi bắt đầu tự hỏi: “Liệu tôi có thể tin vào ai trong cõi đời này nữa không?” Mọi thứ xung quanh tôi dường như sụp đổ. 

Từng người từng người, từng mối quan hệ từng mối quan hệ, tất cả bỗng trở nên mờ nhạt. Niềm tin của tôi vỡ vụn.

Tôi không muốn nhìn mặt ai, không muốn gặp ai, không muốn tin ai nữa. 

Tôi cảm thấy cô đơn. Nhưng một ngày nọ, khi ngồi lặng trong căn phòng tĩnh mịch, tôi nhận ra rằng, nếu cứ tiếp tục sống trong sự nghi ngờ và tuyệt vọng này, tôi sẽ tự hủy hoại bản thân mình. 

Lòng tin, dù đã bị vỡ nát, nhưng cũng không thể để mất đi, nếu không thì làm sao có thể sống tiếp đây. 

Và tôi chợt nhớ đến một câu mẹ tôi hay nói: “Con có thể tin người khác, nhưng quan trọng là con phải tin vào chính mình.”

Đó là lời dạy mà lúc trước tôi chưa bao giờ thực sự hiểu, vì tôi đã quá dựa vào người khác, đã quá mong đợi sự ủng hộ từ thế giới xung quanh mà quên mất một điều, bản thân mình mới là điểm tựa vững chắc nhất. 

anh dai dien 16 780x450 1

Tôi bắt đầu nhìn lại chính mình, nhìn vào những vết thương mà tôi tưởng chừng như không thể hàn gắn. 

Lần đầu tiên, tôi tự hỏi: “Tôi có thể tin vào chính mình không?” Đã bao lâu rồi tôi không tin rằng mình có đủ sức mạnh để đứng dậy? Tôi bắt đầu thử. 

Mỗi buổi sáng, thay vì chỉ chìm trong nỗi đau, tôi tự nhủ với mình rằng: “Hôm nay, tôi sẽ bước đi vững vàng hơn một chút.” 

Mỗi khi lòng tôi đầy hoài nghi, tôi lại nhắc nhở mình một câu: “Tôi có thể.”

Và rồi, một ngày, tôi nhận ra rằng, khi tôi bắt đầu tin vào chính mình, mọi thứ dường như thay đổi. 

Không phải là tôi không còn đau đớn hay không còn sợ hãi, nhưng tôi hiểu rằng, lòng tin không phải là thứ có thể trao hết cho người khác mà không suy nghĩ, mà là một thứ cần được nuôi dưỡng từ sâu trong chính con người mình.

Nếu tôi không dám đối diện với bản thân, không đứng trên đôi chân mình thì sao có thể được, một người chỉ chống nạng khi họ bị cụt chân, huống chi một người lành lặn lại tự chối bỏ đi bản thân mình? 

Ta sẽ đi đến cao thượng, nếu lòng ta luôn hướng đến điều đó

Tôi cũng tìm thấy sự an ủi trong những khoảnh khắc cầu nguyện. Thường xuyên hướng đến bề trên để nói hết nỗi lòng mình. Nhưng kỳ lạ thay, khi tôi càng nói ra hết nỗi lòng của mình, khi bộc cái sai trái và u uất trong tâm. 

Tôi càng nhẹ nhõm, và khi tôi có thể nhìn thẳng vào nội tâm mình, tôi lại ngày càng hiểu bản thân mình hơn. 

viber image 2024 11 20 18 40 12 143

Đó không phải là một hành động chỉ để cầu xin, mà là để tôi giao phó mọi lo âu và sợ hãi vào tay Thần Phật, để Ngài an bài, để Ngài cho tôi một con đường đúng đắn. 

Tình yêu thương của thần Phật là vô điều kiện và không bao giờ thay đổi. 

Niềm tin của tôi không còn chỉ nằm ở những người xung quanh nữa, mà là một niềm tin sâu sắc vào một sức mạnh lớn lao hơn, vào một đấng tối cao sẽ luôn che chở cho tôi.

Kể từ đó, tôi đã học được cách yêu thương và tin tưởng vào bản thân mình. Tôi càng bình an và đón nhận mọi thứ hơn. 

Khi có niềm tin vào bản thân, tôi không còn cảm thấy cô đơn hay bị tổn thương quá nhiều khi ai đó không còn đứng bên tôi nữa. 

Tôi hiểu rằng, tôi vẫn có thể đứng vững, không phải vì có người khác đỡ tôi, mà vì tôi đã tự học cách đỡ lấy chính mình.

Khi tôi biết yêu và tin vào bản thân, tôi cũng học được cách yêu và tin vào người khác một cách tự nhiên hơn, không sợ hãi, không đổ lỗi.

Và khi bạn thật sự tin vào mình, bạn sẽ thấy rằng, niềm tin vào người khác sẽ trở lại, nhưng lần này, bạn sẽ là người chủ động, bạn sẽ hiểu rằng, không ai có thể làm tổn thương bạn trừ khi bạn cho phép họ làm điều đó. 

Và, khi lòng tin ấy được đặt vào đúng nơi, vào những điều cao cả, bạn sẽ không còn sợ hãi, không còn lo lắng nữa. Bởi vì bạn đã biết rằng, sự an yên trong cuộc sống của bạn không phải đến từ cách người khác đánh giá bạn,  mà từ việc bạn luôn biết cách đứng vững, tin vào chính mình và buông đi những điều không đáng.

Nguyên Tác: An Hậu

Bạn nghĩ thế nào về bài viết này

like

dislike

love

funny

angry

sad

wow

24htaiwan Chúng Tôi lược dịch và tổng hợp những thông tin trên mạng , đôi khi sẽ sao chép những thông tin hữu ích cho người Việt tại Đài Loan . Mọi ý kiến về bản quyền vui lòng nhắn tin cho chúng tôi , chúng tôi sẽ xử lý trong vòng 24h .